Người Quảng, thuở còn nằm nôi đã được đắm mình trong những câu ca:
“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi!”.
Cứ ngỡ địa danh đó chỉ có trong câu ca dao xưa, nay được dịp chiêm ngưỡng thắng cảnh hùng vĩ ấy, bao nhiêu xúc cảm cũng chẳng thể thốt thành lời.
Con đường đến với thiên nhiên sông núi
Tôi ghé thăm Hòn Kẽm Đá Dừng vào mùa xuân, khi tiết trời đã trở nên ấm áp hẳn. Những tia nắng cũng rất đỗi dịu dàng như níu chân người lữ khách ở lại với núi sông.
Không giống như những thắng cảnh nổi tiếng khác đón hàng trăm lượt ngày đến thăm mỗi ngày, Hòn Kẽm vẫn mang dáng vẻ hoang sơ kỳ bí như 4 năm trước tôi từng ghé thăm.
Hòn Kẽm Đá Dừng nằm ở thượng nguồn sông Thu Bồn, là ranh giới hai huyện Quế Sơn và Hiệp Đức. Nay thuộc địa phận thôn Trà Linh, xã Hiệp Hòa, huyện Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam. Tự bao đời nay thắng cảnh này là điểm đến lý tưởng cho những ai muốn tìm về thiên nhiên sông núi.
Có nhiều cách để đến với Hòn Kẽm song chúng tôi chọn di chuyển từ huyện Thăng Bình đến huyện Hiệp Đức, rồi từ đó men theo con đường bê tông nhỏ đến xã Hiệp Hòa. Hòn Kẽm Đá Dừng – nơi từ nhỏ chỉ được nghe trong bài ca dao xưa của bà từ từ hiện ra trước mắt.
“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi!”
Ngoài ra du khách cũng có thể đi nhiều con đường khác nhau bằng cách theo đường quốc lộ đến huyện Quế Sơn. Từ đây đi thẳng đường qua Đèo Le đến huyện Nông Sơn. Tại đây du khách có thể bắt thuyền ngược lên Hiệp Đức để thưởng thức phong cảnh hữu tình.
Hòn Kẽm Đá Dừng – bức tranh rung động lòng người
Để chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của thắng cảnh kỳ vĩ này, đi thuyền là lựa chọn không thể nào hoàn hảo hơn. Đa phần khách du lịch sẽ dạo chơi bằng cách đi thuyền dọc lòng sông, rồi quay lại điểm xuất phát.
Cũng có người lữ khách trốn phố thị xa hoa, đến Hòn Kẽm Đá Dừng chỉ để ngắm nhìn cho thỏa lòng, lặng lẽ thu vào lòng mình những thước phim đẹp nhất non sông rồi đi thuyền về lại Nông Sơn kết thúc cuộc hành trình.
Hòn Kẽm Đá Dừng được thiên nhiên ưu ái ban tặng có núi, có sông. Để rồi chúng hòa quyện với nhau tạo nên một bức tranh thủy mặc rung động lòng người. Chúng tôi đi thuyền giữa lòng sông, cảm giác như hồn mình lâng lâng trong mơ màng hư ảo.
Hai bên là dãy núi đá sừng sững giữa trời, lắm lúc từ hai bên vách nhô ra với đủ thứ hình thù kỳ lạ. Chúng ôm lấy dòng Thu Bồn lững lờ trôi như ôm trọn người tình bé nhỏ vào lòng. Dòng sông khi ấy như một dải lụa xanh kéo dài đến vô tận.
“Phù sa bên lở bên bồi
Người xuôi về bến kẻ trôi lên nguồn”
Xa xa bến bờ là đàn trâu già lững thững gặp cỏ non. Thấy người phương xa đến, chúng nhìn theo với ánh mắt tò mò rồi cúi đầu tiếp tục gặm cỏ như chẳng màng chuyện thế gian. Đứng giữa dòng sông, trên con thuyền nhỏ mới thấy thêm yêu xứ Quảng nhường nào!
Tạm biệt chốn yên ả, tôi rời núi về lại phố thị
Tạm biệt Hòn Kẽm để xuôi thuyền về Nông Sơn, chúng tôi tiếp tục trên xe máy rong ruổi trên những đoạn đường dài. Dòng sông hay con thuyền ở lại phía sau, tất cả những khoảnh khắc đẹp ấy chỉ kịp lưu giữ thông qua vài thước ảnh.
Dẫu vậy, tận mắt ngắm nhìn thiên nhiên tuyệt vời trên miền sơn cước này tôi mới nhận ra cái đẹp nằm trong bức ảnh chỉ là hữu hạn. Trên con thuyền, hai bên bãi đá lô nhô nhiều vô kể, những lo lắng thường nhật tan biến đi nhường chỗ cho tâm hồn phiêu lãng.
Tôi đã từng đi một vài nơi khác nhau, cảnh đẹp sông núi vô vàn. Có những địa điểm nhiều năm trước đây đẹp đến mê hồn, bẵng đi một thời gian mọc lên vô số công trình du lịch.
Có những thứ rồi cũng sẽ phải thay đổi để thích nghi và phù hợp với hoàn cảnh. Có những cảnh chỉ còn đẹp trong hồi ức xưa. Song với Hòn Kẽm Đá Dừng, tôi mang trong lòng một chấp niệm khó bỏ.
Bất chấp dòng chảy hối hả của dòng đời, chỉ mong rằng Hòn Kẽm Đá Dừng mãi mãi như thế, không bị một điều gì khác can thiệp hoặc tác động lên nó.
Từng hòn đá, nhánh cây, từng vách núi hay bãi bờ… ở đây đều mang trong mình sự yên bình đến lạ kỳ. Và nó phải thuộc về nơi này thì mới phô hết vẻ đẹp hoang sơ thanh bình vốn có!
Một bình luận
Cảnh đẹp quá, cũng muốn đi một lần cho biết. Btw nice blog !