Huế, lối về những nhớ thương!

1. Huế, mùa hè, 2020

Dì ơi, cho con 2 tô bún hến!

Tôi nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ điểm 8 giờ tối. Hai tô bún hến được mang ra sau ít phút. Mùi ruốc dậy lên hòa quyện với hến ngọt đậm đà, vị cay của tương ớt, chút hăng của rau thơm… kích thích từng tế bào khiến tôi tỉnh người sau chuyến đi dài mệt nhọc.

Đã lâu lắm tôi mới về lại Huế – mảnh đất gắn liền với bao buồn vui thời tuổi trẻ. Sau khi lấp đầy bụng, tôi tìm được chỗ nghỉ chân trên đường Nguyễn Công Trứ. Chúng tôi quyết định bỏ lại balo tại phòng rồi cuốc bộ ra phía cầu Trường Tiền.

Dạo trên con đường Lê Lợi rợp bóng cây, không khí buổi đêm mát mẻ, tôi hít một hơi thật sâu cho thỏa nỗi nhớ sau chừng ấy năm xa xách.

Huế đẹp theo một cách rất riêng, đến nỗi tôi không biết dùng mỹ từ nào để miêu tả vẻ đẹp ấy. Không hoa lệ cũng chẳng rực rỡ, Huế về đêm mang nét dịu dàng mê hoặc lòng người.

Kia là sông Hương, là cầu Trường Tiền lung linh ánh đèn. Chiếc cầu nhỏ bé nằm vắt vẻo qua dòng sông an tĩnh, chứng kiến bao người đi kẻ đến. Tôi đứng bên bờ nhìn ngắm xa xăm, ký ức 7 năm trước như thước phim quay chậm từ từ hiện về…

2. Huế, mùa thu, 2013

Cầm tờ giấy báo nhập học mà hai tay run lên, tôi nói má: “Con đậu Đại học rồi má ơi.”

Má bỏ dở dang công việc đang làm rồi chạy lại xem, nhìn tôi rưng rưng:

– “Huế, là đi qua khỏi cái đèo ở Đà Nẵng đó con!”

– “Dạ.”

Hành trang gói ghém mang ra Huế là mấy bộ quần áo mới mà tôi chắt chiu mua được lúc còn làm thêm dịp hè, tiền học phí, giấy báo nhập học và cả ước mơ về miền đất hứa…

Xe vào bến phía Nam cũng là lúc má lả người đi. Chuyến đi dài gần 4 tiếng đồng hồ với người phụ nữ mắc chứng rối loạn tiền đình không hề dễ dàng gì.

Tôi dìu má xuống xe. Ngoài kia trời rất xanh, tiếng người nói cười, tiếng gọi nhau í ới. Nhưng… những con người xa lạ kia nói chuyện bằng cái giọng lạ lẫm vô cùng. Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả!

Hồi ấy tôi mới 18 tuổi, tự lập ở một thành phố khác, không có ba má ở bên, xung quanh không phải là giọng quê mình… Chỉ nghĩ đến thôi là lòng hiu quạnh!

Sắp xếp xong chỗ trọ thì má về. Tôi vẫn nhớ cái đoạn má nói với tôi: “Ở lại ráng học nghe con!” Xong má quay đầu đi, tôi nhìn theo cho đến khi bóng má khuất dần chỉ còn là chấm nhỏ mờ ảo. Rồi tôi òa khóc nức nở.

Tự dưng tôi ghét Huế vô cùng!

3. Huế, mùa hè, 2017

Lễ tốt nghiệp của tôi diễn ra vào tháng 6.

Đêm trước khi rời Huế, tôi đi dạo một mình. Từ hồi đến đây, tôi thích tản bộ hơn là ngồi lên con xe lượn vòng vòng. Tôi sợ nếu đi quá nhanh sẽ bỏ lỡ những phong cảnh đẹp nhất của vùng đất kinh kỳ này.

Tôi ghé vào quán Chè Hẻm trên đường Hùng Vương để tận hưởng chút hương vị cuối cùng. Thú thật cái món chè bọc lọc heo quay đứa bạn tôi mỗi lần ăn đều thấy ngán, vậy mà mình tôi ăn hết 2 ly vẫn còn thèm thuồng.

Bước chân vô định đưa tôi đến chân cầu Trường Tiền. Ngay tại mái đình nhỏ bờ Nam sông Hương, hàng bánh mì đông nghịt khách. Ổ bánh mì đầy ụ nhân mà giá chỉ 7.000 đồng. Không ít lần tôi chứng kiến mấy anh thanh niên một mình ăn 2 ổ mới thấy no.

Giây phút ấy, tôi muốn lưu giữ từng chút một để Huế mãi là hồi ức đẹp nhất.

4. Huế, mùa nhớ, năm thương

Hồi mới đến đây tôi không hề thích, thậm chí là ghét. Huế làm tôi bao đêm ướt gối vì nhớ nhà. Tiết trời cũng khắc nghiệt, vào hè thì nóng như lửa, đông về thì lại rét run…

Vậy mà, trước lúc chia tay, có thứ gì làm sóng mũi tôi cay cay. Cho đến khi tôi nhận ra mình yêu nơi này quá nhiều thì phải đến lúc nói lời tạm biệt.

Tôi nhớ những ngày mưa mùa đông giá buốt đến nỗi mặc bao nhiêu lớp áo cũng không thấy ấm.

Tôi nhớ tiếng “tê mô răng rứa” nghe sao mà thân thương quá đỗi! Những ngày đầu tôi thấy khó nghe cực kỳ, đến khi yêu nó rồi, thì lại sắp không còn được nghe thêm nữa!

Tôi nhớ những món ăn với vị cay đậm đà khó quên. Bốn năm ở mảnh đất cố đô biến tôi từ một đứa không biết cay là gì, bây giờ cứ phải thêm chút tương ớt thì mới cảm thấy ngon miệng.

Tôi nhớ những lần cùng lũ bạn đạp xe rong ruổi từ cầu Trường Tiền qua Đại Nội, thăm chùa Thiên Mụ… Quãng đường dài như thế nhưng không hề biết mệt.

Tôi khắc sâu vào trong tâm khảm những ký ức đẹp nhất nơi cố đô, để dù mai sau có ở nơi nào, trái tim cũng sẽ nhắc nhớ về một thời xưa cũ.

Yêu Huế – lối về của những nhớ thương!

—————–

Bài viết liên quan: 

Về quê thèm một chén sương sâm mát lành

Mùa hè, mùa sim tím và hương dủ dẻ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tìm kiếm chủ đề, ý tưởng cho blog như thế nào?

Những cây viết mới thường gặp khó khăn trong việc kiếm kiếm chủ đề cho blog/website. Chẳng hạn như các bạn dễ rơi vào tình trạng “Hôm nay không biết viết gì cả”, “Mình nên tìm kiếm ý tưởng cho blog ở đâu?” “Độc giả của mình thích đọc những

Đọc tiếp