Ông Quới – bức tranh cảm động về tình bạn giữa người và vật nuôi trong cuộc sống đầy khốn khổ

Vào một ngày mùa đông năm ngoái, trong lúc đang họp cùng khách hàng, mình nhận được một cuộc gọi thông báo nhận hàng. Vội vàng chạy ra cổng, mới biết đó là món quà của tác giả hạt cát ngoài xa gửi tặng, trong hộp gồm một cuốn sách mang tên Ông Quới, một cuốn sổ tay nhỏ xinh và thiệp cảm ơn.

Sau khi họp xong, mình đã không chần chừ mở ra đọc. Để rồi gấp cuốn sách lại, nỗi buồn cứ thế ở lại mãi trong lòng chưa ngoai. Quyết định viết bài chia sẻ về tác phẩm Ông Quới vì mình muốn chia sẻ rằng, có những cuốn sách ra mắt trong thầm lặng, ít ai biết đến, thậm chí tác giả cũng không phải là người nổi tiếng nhưng lại khiến người đọc đồng điệu, vui buồn khóc cười cùng con chữ.

Bìa sách gợi màu xưa cũ

Ông Quới - bức tranh cảm động về tình bạn giữa người và vật nuôi trong cuộc sống đầy khốn khổ

Nếu ghé thư viện hay nhà sách, cuốn sách như thế nào sẽ khiến bạn dừng chân lại? Còn với mình, đầu tiên có lẽ là chiếc bìa. Nếu một cuốn sách có bìa ấn tượng và bắt mắt, mình sẽ dừng lại để ngắm nghía kỹ hơn, sau đó mới tìm hiểu về tác giả, chủ đề sách rồi mới quyết định mua.

Khi viết sách Nằm nghe gió thổi sau hè, mình đã tìm họa sĩ để vẽ lại ý tưởng ưng ý nhất. Kết quả, hình ảnh cô bé nằm trên chiếc võng đu đưa hiện ra, tựa như trong tưởng tượng của mình. Sau này, làm công việc chấp bút sách, mình cũng tư vấn cho nhiều tác giả nên đầu tư vào bìa bởi vì đó là vũ khí giúp sách bán chạy hơn.

Và có lẽ một phần vì lý do đó mà tác phẩm Ông Quới được đón nhận nhiều như vậy. Chiếc bìa có tông màu cam cũ kĩ gợi nhiều kỉ niệm, hình ảnh ông Quới ngồi bên chú chó Bun trước hiên nhà khiến mình nhớ về căn nhà cũ – nơi có chú chó nhỏ đã từng vẫy đuôi đợi mình về.

Cuốn sách mang màu sắc Nam Bộ, là những câu chuyện thường nhật của ông Quới cùng chú chó Bun. Đọc sách, mình cảm tưởng như đi qua biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc với những phân cảnh đau đến xé lòng. 

Câu chuyện xúc động về tình người

Ông Quới - bức tranh cảm động về tình bạn giữa người và vật nuôi trong cuộc sống đầy khốn khổ

Ngày còn trẻ, ông Quới không phải là một người chồng, người cha tốt. Rượu chè khiến ông bê tha, trở thành một người “bẩn tính”, thường xuyên cáu gắt với con, đánh đập vợ khiến bà bỏ đi nơi khác. Có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến hai đứa con bỏ mặc cha mình, thậm chí đay nghiến ông từ năm này qua tháng nọ.

Dù cho về sau, ông Quới đã cố gắng bù đắp lỗi lầm năm xưa, nhưng dường như quá khứ đã trôi qua chẳng cách nào lấy lại được. Ông lầm lũi trong căn nhà của mình, cô độc đến mức đáng thương.

Cho đến một ngày, ông Quới quyết định mua một chú chó từ bọn trộm dù gia cảnh lúc ấy của ông khốn khổ đến mức bần cùng. Khoảnh khắc ông Quới cứu Bun làm mình nhớ đến câu nói: “Khi bạn cứu một chú chó, có thể điều đó sẽ không là gì trong thế giới của bạn, nhưng bạn đã thay đổi thế giới của chúng rồi.”

Kể từ đó ông Quới cùng Bun nương tựa vào nhau như hai người bạn. Có Bun, ông Quới có thêm niềm an ủi, có “bạn” để chuyện trò thủ thỉ; còn với Bun, ông Quới là chủ nhân và cũng là người đã tái sinh nó, nếu không hẳn nó đã về bên kia thế giới rồi.

Nhưng chưa kéo dài được bao lâu, ông Quới đột ngột ra đi. Ở cuối truyện, mình ám ảnh bởi chi tiết khi Bun cô đơn nằm trước sân nhà, trông ngóng người chủ thân thương của mình trở về nhưng hẳn nó không biết rằng ông Quới chẳng bao giờ có thể “về” được nữa.

Đọc thêm:

7+ câu hỏi bạn cần trả lời khi tự xuất bản sách

Viết sách để xây dựng thương hiệu cá nhân – Lan tỏa giá trị bằng con chữ

Hướng dẫn viết sách chỉ trong 3 tháng – Giúp bạn trở thành tác giả (phần 1)

Nước mắt hoa mai anh đào – Khi thị trấn Măng Đen tràn ngập trong một cuốn sách

Điểm sáng và “hạt sạn” trong ông Quới

Như mình chia sẻ rất nhiều trong những bài viết trên duongstory.com, bất kể một tác phẩm nào nhận được, mình thường đọc theo hai cách: một là đọc với tư cách độc giả, hai là đọc với tư cách là một tác giả sách, cố vấn/người hướng dẫn viết. Thì với lần này cũng vậy.

Cuốn sách Ông Quới khá dễ đọc, không chỉ bởi ngôn từ bình dị, dễ hiểu mà dung lượng sách ngắn gọn. Sách có khổ 13×18, chỉ vỏn vẹn 112 trang nên nếu bạn dành thời gian đọc, mình nghĩ trong một ngày là có thể đọc xong.

Điểm sáng của cuốn sách, ngoài việc khắc họa tình cảm của ông Quới tội nghiệp cùng chú chó Bun, mà còn là mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, mâu thuẫn nội tâm dằn xé của các nhân vật. Bên cạnh đó, thi thoảng mình còn rút ra những triết lý sâu sắc từ sách như “Bởi nhà ai cũng có cái khổ riêng, đâu ai giống ai. Đừng tưởng nhà cao cửa rộng là không có muộn phiền. Ở đời này ông trời công bằng dữ lắm!”

Bên cạnh điểm sáng, truyện Ông Quới còn một vài hạt sạn nhỏ, nhưng là sách còn vài lỗi chính tả và một số tình tiết chưa được khắc họa sâu sắc khiến mình cảm thấy chưa được thỏa mãn. Mình nghĩ, chỉ cần tác giả khéo léo đẩy cảm xúc ở những chi tiết này, tác phẩm chắc chắn sẽ trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều.

Là một tác giả viết hàng chục cuốn sách cho cá nhân lẫn khách hàng, nhưng không phải cứ cuốn sách nào hoàn hảo là đáng đọc còn những cuốn sách có lỗi thì mình lại bỏ qua. Mà mình còn tìm đọc cả những tác phẩm không trọn vẹn, không hoàn hảo đó, để nhặt nhạnh ra điều hay, giữ lấy và làm bài học cho mình. Ông Quới không phải là tác phẩm xuất sắc, nhưng là tác phẩm khiến mình ngậm ngùi xót xa khi gấp lại trang sách cuối cùng.

Để lại một bình luận