Bạn vốn đã cố gắng rất nhiều rồi, hãy tựa đầu ngả lưng một chút thôi. Để giấc mơ đưa bạn về ngày ấu thơ – ngày mà bạn luôn nở nụ cười hồn nhiên trên môi. Tỉnh giấc rồi chúng ta cùng chiến đấu tiếp, bạn nhé!
Tôi nhớ cách đây không lâu, trong một lần đứng ven đường chờ xe khách để lên thành phố. Trống trường tiểu học gần đó vang lên, lũ trẻ ùa ra như đàn chim vỡ tổ. Chúng vừa đi vừa nói chuyện ríu ra ríu rít tựa như rất vui vẻ. Đứa nào đứa nấy quần áo xộc xệch, chiếc khăn quàng đỏ lệch hẳn sang một bên.
Ánh mắt chúng vui sướng khi phát hiện ra quầy hàng ăn vặt di động gần đó. Chúng kéo đến vây kín, nào là kẹo bông, bỏng ngô rồi cả xoài lắc nữa. Có đứa vừa bỏ vào miệng chùm bỏng ngô thì vội há miệng xin đứa kia một miếng xoài.
Tôi nhìn những đứa trẻ vô tư lự ấy bất giác mỉm cười theo. Bọn trẻ ngây ngô chẳng phải lo nghĩ gì. Có chăng chỉ là ngày mai ai sẽ “được” cô giáo gọi tên kiểm tra bài cũ, bài tập hôm qua đã kịp hoàn thành chưa.
Thật ra ai trong chúng ta cũng đã từng là trẻ con, từng cười nhiều, vui thật nhiều. Nhưng khi trưởng thành sẽ chẳng gì tìm lại nụ cười ngây ngô như ban đầu.
…
Ngày còn bé nỗi buồn của chúng ta đôi khi là điểm 5 bài tập toán, là khi không được mua đồ chơi như ý thích, là khi nhìn thấy bạn nhỏ thân thiết ngày hôm qua với mình bỗng dưng chơi thân với một bạn nhỏ khác. Thế là lòng bỗng không vui.
Chúng ta giận nhiều nhưng toàn là những chuyện nhỏ xíu. Chẳng hạn như tranh luận xem thần tượng của ai hát hay hơn hơn, cãi nhau vì cách giải một bài tập hay không hài lòng về một chiến thắng của đội bạn. Đến nỗi chỉ cần nói không lại đối phương thôi là đã òa ra khóc nức nở rồi.
Ấy vậy mà mỗi lần giận nhau chỉ cần dỗ vài cây kẹo hoặc đôi ba chiếc bánh, ta lại quên ngay. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đến khi nhìn lại tất cả đều như gió thoảng mây bay. Ngay cả bây giờ bạn còn nhớ chuyện năm xưa ấy, tất cả buồn vui đều là ký ức đẹp.
Dường như áp lực của chúng ta khi ấy chỉ là làm sao để học giỏi hơn. Những lo lắng về cơm áo gạo tiền không màng đến.
Rồi đến khi bước vào một giai đoạn mới, giai đoạn mà trái tim biết rung động vì một người khác giới. Tình cảm tuổi học sinh trong trẻo lạ thường. Đôi khi chỉ là một ánh mắt, một cái chạm tay cũng đủ làm lòng mình hạnh phúc lâng lâng.
Thứ tình cảm trong sáng ngây ngô làm con tim ta xuyến xao. Ngày nhớ đêm mong, trông sao cho trời sáng để xuất hiện trước mắt người ấy.
Thế giới của trẻ thơ thật hồn nhiên.
Nhưng thế giới người lớn lại không giản đơn như thế.
Càng trưởng thành, trách nhiệm gánh trên vai càng nặng hơn bao giờ hết. Có lúc ta sẽ buồn vì công việc không được như ý, vì chuyện tình cảm đổ vỡ hay vì một người thân rời xa nhân thế. Khi đó một cây kẹo hoặc miếng bánh cũng khó làm ta vui trở lại.
Sẽ có lúc chúng ta rơi nước mắt chẳng vì một lý do nào cả. Thực ra không phải chúng ta yếu đuối, mà có thể vì trong một khoảnh khắc nào đó ta bỗng thấy mình cô đơn hơn hết thảy.
Nỗi lo cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai khiến ta chẳng thể vô tư như mình đã từng. Đặc biệt trong thời điểm dịch bệnh Covid kéo dài suốt 2 năm trời. Cuộc vốn vốn đã khó khăn nay lại chồng chất khó khăn. Những ước mơ và cả dự định trước đó đều tạm gác lại chờ một ngày đẹp trời.
…
Nhưng mà, chúng ta, cả tôi và bạn vẫn còn có nhiều thứ để hy vọng. Là ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa, có ba có má đang chờ ta về. Là những người bạn cùng kề vai sát cánh bên ta ở quãng tuổi trẻ lưng chừng. Là tình yêu thuộc về riêng ta.
Nhưng tất cả mọi điều tốt đẹp ở phía trước không đến sớm được. Không phải là ngày mai hoặc ngày kia. Có thể năm sau, năm sau nữa, thậm chí 5 hay 10 năm sau. Miễn là chúng ta vẫn còn hy vọng, vẫn còn động lực để cố gắng.
Tôi biết bạn đang gặp khó khăn vì công việc trong thời điểm dịch bệnh. Tôi biết bạn đang mệt mỏi vì cuộc tình chưa kịp nở rộ như mong ước đã vội lụi tàn. Tôi biết bạn đang chật vật để đứng vững và bước tiếp giữa thế gian vốn đỗi nghiệt ngã này.
Bạn vốn đã cố gắng rất nhiều rồi, hãy tựa đầu ngả lưng một chút thôi. Để giấc mơ đưa bạn về ngày ấu thơ – ngày mà bạn luôn nở nụ cười hồn nhiên trên môi. Tỉnh giấc rồi chúng ta cùng chiến đấu tiếp, bạn nhé!