Mình quyết định tổng hợp những bài viết lách hay từng xuất bản trên Facebook và đăng lại trên duongstory.com. Lý do là vì mình hy vọng trang web này có thể lưu giữ bài viết khoa học hơn, lưu giữ được lâu hơn trong trường hợp mạng xã hội gặp sự cố (bị mất tài khoản). Nếu bạn đang thực hành viết từ số 0, thử tham khảo những bài dưới đây nhé.
Tổng hợp những loạt bài hay của mình, bạn có thể đọc theo từng phần:
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 1)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 2)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 3)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 4)
Bài 5: Không có sự nỗ lực nào là hơn kém nhau cả

Một người chị mình quen đã phải dậy từ lúc 4 giờ sáng để viết bài, rồi tất bật chuẩn bị bữa sáng, chở con đi học. Lại có bạn độc giả nhắn tin bảo, kết thúc công việc văn phòng khi trong trạng thái rã rời, trời thì sẩm tối, bạn chỉ tranh thủ viết trong ngày cuối tuần mà thôi.
Cô bạn học viên bằng tuổi mình, ngày đi làm, tối miệt mài viết bài cộng tác cho báo chí, có hôm 12 giờ khuya mới xong rồi nhờ mình góp ý, nhưng tin vui mãi vẫn chưa đến với bạn. Có chị khác ít viết cực kỳ, mỗi lần hoàn thành bài vở thì mất đâu đó vài tháng, rồi sau đó khoe với mình bài viết đầu tiên trên báo với nhuận bút bằng nhiều ly trà sữa.
Nhiều bạn học viên của mình thường hay bảo, em thấy em chưa nỗ lực như chị A hoặc chưa cố gắng bằng bạn B.
Thực ra, không có sự cố gắng nào là thua cái nào cả. Chúng ta khó mà so sánh hay kết luận rằng người này cố gắng nhiều hơn người kia theo góc nhìn của chính mình. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, mỗi cố gắng đều là khác nhau.
Những người mình chia sẻ ở trên, ai cũng đang nỗ lực trong sự nghiệp viết lách của mình, có người đi nhanh, có người đi chậm. Tất nhiên mỗi người sẽ có câu chuyện riêng, khó khăn riêng và không phải ai cũng công khai điều đó. Nhưng mình biết tất cả các bạn đều đang bước đi, và các bạn xứng đáng được cổ vũ, được khích lệ.
Bài 6: Có người bên bờ sa ngã, nhưng không hề rơi xuống!
Mình có một học viên quê ở Quảng Trị. Lúc còn nhỏ, bố mẹ vào Sài Gòn làm việc, để bạn ở lại với ông bà. Năm lớp 8, bạn chuyển vào Sài Gòn cùng bố mẹ. Thế nhưng đó không phải là một cuộc sống mơ ước, bố em nghiện rượu, không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề. Rồi bố mẹ ly hôn, bạn chuyển về sống với bố được một thời gian, nhưng sau đó cũng không chịu được, nên đã ra ở riêng.
Bạn xinh xắn đáng yêu, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng. Bạn từng là sinh viên, nhưng sau đó phải ngừng việc học vì không đủ học phí và không tìm thấy ý nghĩa của việc học. Bạn sống một mình ở nơi phồn hoa, không có bố mẹ ở cạnh, chẳng có anh chị em chia sẻ. Bạn từng yêu rồi chia tay. Tưởng chừng như bạn dễ sa ngã, nhưng không…
Bạn đi làm thêm, kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và tích góp một khoản để dành đi học lại. Bạn còn quyết định đăng ký học lại vì đã tìm thấy điều mình thích.
Trong mắt mình, bạn rất giỏi, không phải giỏi theo kiểu học cao như bao người mà là dù trong hoàn cảnh tồi tệ nhưng bạn không để bản thân sa ngã.
Trước khi về Huế làm thủ tục đăng ký nhập học, bạn ghé Đà Nẵng gặp mình. Mình nói với bạn rất nhiều chuyện, đại loại là: “Có thể học không giúp em giàu có, nhưng em sẽ được mở mang, em được gặp những bạn có giáo dưỡng, tử tế, em sẽ thấy cuộc đời đáng sống hơn”.
Rồi mình kể cho bạn nghe một câu chuyện. Có một cô gái sống trong một ngôi làng nọ, nơi mà tệ nạn rượu chè, vũ phu, ngoại tình có con rơi, bỏ học, quấy phá… nhan nhản và còn nhiều điều khủng khiếp hơn thế nữa. Cô ấy sinh ra trong gia đình nghèo, để được đi học, cô ấy đã nỗ lực rất nhiều. Nhưng trong lòng cô ấy luôn có niềm tin rằng, một ngày nào đó, cô ấy sẽ thoát khỏi nơi này, sẽ gặp một người đàn ông tốt, sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ, cô ấy đã làm được rồi.
Mình kể xong câu chuyện, bỗng dưng bạn ôm chầm lấy mình. Trước khi tạm biệt, mình bảo bạn rằng: “Nếu em đánh mất chính mình thì lần sau về Đà Nẵng đừng hẹn chị, chị không gặp em đâu”. Mình không biết bạn có nhớ lời này hay không, nhưng trong lòng mình luôn tồn tại một niềm tin mãnh liệt rằng bạn ấy sẽ không sa ngã, vì nhiều năm trước đây bạn chẳng hề rơi xuống.
Đọc thêm:
Thực hành viết mỗi ngày từ những phương pháp đơn giản sau
30+ cách giúp bạn quyết tâm viết mỗi ngày bắt đầu từ hôm nay
2 lỗi viết phổ biến nhất mà mình thường gặp khi làm Writing Mentor
Viết sách để xây dựng thương hiệu cá nhân – Lan tỏa giá trị bằng con chữ
Bài 7: Ước mơ sẽ thành hiện thực, miễn là bạn luôn nhớ

Mùa thu năm 2025, mình có chuyến du lịch vào Nam, nhưng chuyến đi này khác biệt hẳn các chuyến đi trước đó, không phải là đi bằng xe máy đón nắng mưa mà di chuyển trên ô tô thong dong nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trước năm 30 tuổi, mình từng bay nhảy khắp nơi, rong ruổi bằng xe máy trên các cung đường đèo uốn lựa ở miền Tây Nguyên, từ Đà Nẵng vào Sài Gòn hoặc từ Đà Nẵng ra Hà Nội, rồi từ Hà Nội lượn khắp Đông Bắc và Tây Bắc. Ở Tây Nguyên đất đỏ, mình ngắm núi non bạt ngàn; ở vùng ven biển miền Trung, mình nghe tiếng sóng vỗ rì rào; ở Y Tý nằm trong sương đêm lạnh ngắt, đến Cao Bằng lội nước ở suối mát Lenin,… Qua mỗi vùng đất, mình được thưởng thức đặc sản ở địa phương đó, được nghe người dân địa phương kể về chuyện lịch sử, được thấy con tim rộng mở và khối óc cũng được lấp đầy.
Hồi còn bé xíu, khi chân chưa bước ra khỏi làng, mỗi lần nhìn vào tấm bản đồ trong cuốn sách Địa lý, mình ước gì được đặt chân khắp đất nước Việt Nam. Trong đầu óc non nớt dại khờ nghĩ rằng, đến đó để xem người ta làm gì, ăn gì, uống gì, có giống như mình không. Nhưng cuộc sống cơ cực đến nỗi cơm ăn chỉ cần no thôi chứ chưa nói đến ngon, mặc chỉ cần ấm thôi chứ chưa nói đến đẹp, thì mọi ước mơ dù nhỏ bé cũng thấy xa vời lắm.
Mỗi lần thấy người trong làng bước đi xa, vào Nam hoặc ra Bắc thích lắm. Nhất là khi họ về, đem bao thứ của ngon vật lạ, rồi kể cho đứa trẻ trong làng nghe vùng đất đó lung linh thế nào. Nghe xong, trái tim mình cứ rạo rực.
Trưởng thành rồi, mình được đi thật xa, thấy núi non trùng điệp, thấy hoa thơm cỏ lạ, thấy vô số điều nhỏ nhặt từ trong trang sách ngày xưa. Mỗi lần ngắm nhìn, mình cứ nghĩ: “Ồ thì ra trong những ước mơ ban sơ vụn vặt của mình, có cái thành hình rồi!”.
Bài 8: Sắp xếp từng thứ nhỏ, để sẽ sáng tỏ việc cần làm
Mình không mắc chứng OCD mà đơn giản là thích giữ mọi thứ ngăn nắp, từ không gian phòng bếp, tiếp khách cho đến không gian làm việc. Cảm giác mọi thứ đâu vào đó, nằm đúng vị trí chúng vốn dĩ thuộc về, mình có cảm hứng làm việc hơn.
– Kệ sách thì một bên sổ, một bên sách, xếp từ lớn đến nhỏ.
– Trong máy tính mình, các thư mục sắp xếp gọn hàng, phân biệt bằng cách đánh dấu màu sắc khác nhau.
– Ngay cả bài viết cũ từ 3, 4 năm trước mình cũng giữ lại ở một thư mục riêng.
– Zalo cũng đánh dấu cái nào là công việc, cái nào là dành cho cá nhân.
– Mỗi dự án với khách là một folder riêng, trong folder đó sẽ có 1 file bảng giá, 1 file tiến trình làm việc và các thư mục con chứa video, tài liệu, hình ảnh mà khách hàng cung cấp.
Sắp xếp từng món nhỏ nhất, khiến mình rõ ràng hơn về mọi thứ đang làm.
Nếu bạn chưa biết sắp xếp những gì, bắt đầu từ đâu, có thể thử:
– Sắp xếp lại góc làm việc của mình
– Sắp xếp và phân loại những cuốn sách đã đọc hoặc chưa đọc
– Sắp xếp lại các mối quan hệ trong cuộc sống
– Sắp xếp lại những chủ đề viết đã lưu nhưng chưa viết và lên kế hoạch viết dần
– Sắp xếp lại các khóa học đã đăng ký để bắt đầu học ngay trong năm nay
– Sắp xếp lại mục tiêu và lên kế hoạch thực hiện (bắt đầu từ mục tiêu nhỏ đến mục tiêu lớn, từ mục tiêu ngắn hạn đến dài hạn)
Và đừng quên sắp xếp và dọn dẹp tâm trí để có một năm 2025 thật sự như ý nhé.
Bài 9: “Là do may mắn thôi”
Bạn từng bị người khác phủ nhận mọi cố gắng bằng câu nói này chưa?
Vài ngày trước, mình gặp lại một người bạn cũ sau nhiều năm xa cách. Lan man từ chuyện nhà sang chuyện công việc, mình kể cho bạn nghe về một khách hàng trong một dự án biên tập gần đây. Đó là một khách hàng cực kỳ tử tế, lịch sự, chưa bao giờ giao việc gấp vào buổi tối, luôn chủ động thanh toán trước thời hạn. Kết thúc dự án, khách còn giới thiệu cho mình một khách hàng mới nữa.
Nghe mình kể xong, bạn tổng kết lại một câu, đại ý là do mình may mắn mới gặp khách tốt như vậy, không phải ai cũng được như thế.
Chuyện này làm mình nhớ lại năm cấp 2, khi mình thi Văn đạt giải nhì rồi được đi thi tỉnh, cũng có bạn từng bảo mình đạt giải cao là vì trúng tủ.
Tất nhiên đó chỉ là hai trong số những câu chuyện mà mình trải qua. Đến hiện tại, thi thoảng mình vẫn nghe những câu như “Do em may mắn đó” hoặc “Dương có phước lắm nha”. Giống như dù có nỗ lực đến thế nào, cũng sẽ có người phủ nhận nỗ lực của bạn vậy.
Mình gặp khách hàng tốt bởi vì suốt thời gian trước đó mình đã lao động một cách nghiêm túc, chăm chỉ.
Hay trước mỗi lần đi thi Văn, mình đều đọc lại mỗi phẩm; phân tích, cảm nhận từng câu từ. Mình cũng ghi chép thật nhiều đoạn trích hay, từ ngữ hay, làm giàu vốn từ và cả vốn sống. Vậy nên cứ năm nào được cử đi thi mình đều có giải. Nếu là may mắn, mình nghĩ ông trời không ban cho mình nhiều vận may đến vậy đâu.
Người nói bạn gặp may, là vì chưa nhìn thấy nỗ lực thầm lặng của bạn. Đôi khi người ta nhìn phần nổi với thành tựu đạt được rồi tóm gọn bằng hai từ “may mắn”; nhưng phần chìm với biết bao nhiêu đêm kiên trì, biết bao nhiêu ngày cố gắng thì lại bị bỏ qua.
Có một câu nói mà mình rất thích: “Vận may tốt nhất là vận may bạn tự tạo ra cho chính mình.” Không bàn đến những vấn đề khác trong cuộc sống, chỉ riêng trong công việc, mình thấy đúng thật. Vận may không tự nhiên đến, mà là tích lũy từ nhiều hành động trước đó. Và mình nhận ra, càng chăm chỉ lao động, càng nhận được nhiều may mắn hơn.
Khi đọc xong những bài mình gợi ý phía trên, bạn có nảy ra ý tưởng nào để viết hay không? Có câu nói hay từ ngữ nào hay bạn muốn học hỏi, vậy thì ghi vào sổ tay của mình nhé. Cùng đón chờ danh sách tổng hợp những bài viết lách hay ở bài tiếp theo trên duongstory.com nhé.