Nằm nghe gió thổi sau hè cho tôi tìm về những tháng năm xưa

“Nằm nghe gió thổi sau hè” (2023) là tác phẩm đầu tay của Hải Dương, mượn nhân vật cô bé Mận để kể về tuổi thơ của mình. Cuốn sách viết nên từ ý nguyện của tác giả: “(…) tôi muốn lưu giữ lại tuổi thơ qua những trang sách để một mai khi mắt mờ chân tay run, ngồi đọc lại cuốn sách mình đã viết, tôi có thể hồi tưởng lại tuổi thơ đã từng rất đẹp”.

Thế giới tuổi thơ hiện qua từng con chữ

Tôi biết đến Hải Dương từ cộng đồng viết với hơn 40,000 thành viên. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô bé là em cùng quê Quảng Nam với tôi. Em chất phác, thân thiện và đặc biệt tuy còn trẻ, em đã có nhiều thành tích nổi bật trong sự nghiệp viết lách. Hiện em là content writer, mentor, blogger, tác giả sách và là người sáng lập cộng đồng Ngày đẹp trời để viết (gần 6.000 thành viên). Hơn nữa, nhờ chia sẻ các kiến thức viết lách hữu ích trên website duongstory.com mà em có được lượng độc giả đông đảo (trung bình có đến 8.000 lượt truy cập mỗi tháng).

Tôi có được “Nằm nghe gió thổi sau hè” trong một dịp đặc biệt. Điều thu hút tôi là bìa sách hết sức dễ thương được vẽ từ họa sĩ tài ba Thông Nguyễn. Khi lật giở từng trang giấy, thế giới những con chữ lần lượt hiện ra cuốn lấy tôi lạc vào xứ sở thơ mộng. Tôi bồi hồi thấy mình trong đó.

Nằm nghe gió thổi sau hè cho tôi tìm về những tháng năm xưa

Mận có những người thân thương luôn yêu mình hết mực, sẵn sàng bao dung mọi lỗi lầm. Đó là người bà đáng kính, người cha hiền lành, người mẹ tảo tần, người chị hiểu chuyện, cô em Út dễ thương,… Biết ơn về những tình cảm của cuộc đời dành trao, Mận bùi ngùi thổ lộ: “Tôi vô tư lớn lên trong sự bao dung của cuộc đời, để rồi sau này nhận ra thì thời gian đã vội đưa tôi đi rất xa mất rồi, chẳng còn kịp nói lời cảm ơn, chẳng còn kịp nói lời xin lỗi”.

Nếu Mận mê món bánh xèo “nóng hổi, giòn rụm, vàng ươm”, bánh thuẫn “thơm lừng mùi trứng”, chè đậu đỏ “ngọt thanh mát lành”,… của bà thì tôi ghiền các món canh ngoại nấu. Canh ngoại lúc nào cũng ngọt nước, ngay cả món có vị đắng như khổ qua. Có lẽ ngoại đã nêm nếm gia vị ngọt ngào của tình yêu thương như cái cách người bà của Mận đã cho vào trong những món khoái khẩu của cháu gái.

Ngày bà đi về với đất mẹ là ngày hiện hữu trong tôi vết thương lòng không bao giờ khỏi, đúng như tựa đề Hải Dương đặt trong câu chuyện nhỏ của mình “có nỗi buồn không cũ nỗi trong tôi. Để chúng tôi mãi tiếc nuối, nhớ nhung về quãng thời gian hạnh phúc khi còn bà cạnh bên.

Tôi cảm nhận được sức mạnh của tình mẫu tử đặt trên đôi vai má Mận: “Má quẩy đôi quang gánh trên vai, đi từ nhà ra ngõ, qua vườn chợ, dọc theo con đê, trên cánh đồng làng. Má gánh trên vai đâu chỉ là rau là củ, mà còn là những lo toan, những bộn bề, má gánh luôn cả giấc mơ của chúng tôi đi thật xa”. Khác má Mận, má tôi làm bảo vệ ở một công ty nọ. Là phái yếu, lẽ ra má phải được bảo vệ, đằng này má lại làm người bảo vệ. Má hằng đêm thức trắng, vượt qua những cơn rét buốt, vượt qua nỗi sợ ma và hàng ngàn nỗi sợ khác. Giống má Mận, má tôi làm tất cả chỉ để các con không thua kém bạn bè.

Tôi cũng hiểu rõ, tuy đời sống vất vả nhưng ba má Mận vẫn cố gắng chiều chuộng con khi con ước mơ có một buổi tiệc sinh nhật trọn vẹn cho bằng bạn bằng bè. Đọc “Ngọn nến xưa!” trong “Nằm nghe gió thổi sau hè” tôi mới thấm hơn câu nói của ai đó: “Ba không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất”.

Đọc thêm:

Mua sách Nằm nghe gió thổi sau hè như thế nào?

Mình đã viết sách Nằm nghe gió thổi sau hè như thế nào?

Sách Nằm nghe gió thổi sau hè và 101 câu chuyện “hậu trường”

Tôi bồi hồi thấy mình trong trang sách

Ngày nhỏ, mỗi lần được ba chở đi trên chiếc Cub 50, tôi vui lắm! Ngồi sau lưng ba, tôi nhắm tịt mắt lại, tha hồ mường tượng mình đang đi đến những đâu, rồi mở mắt ra thích thú vì đã đoán đúng hay hụt hẫng đã về nhà quá nhanh. Đi trên bao chuyến xe cuộc đời, bất giác nhìn lại thời gian trôi quá nhanh, tôi đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Tôi ngày đó cũng khoái chí ngẩng mặt nhìn lên bầu trời cao mà hét thật to: “Máy bay ơi! Xuống chở tôi theo với!”. Để sau đó tôi vội im bặt, cảm thấy lo sợ nghĩ máy bay xuống thật đưa tôi đi mất. Rủi xa nhà, xa những người thân thương rồi tôi biết phải làm sao? Có xa quê mới biết yêu quê hương nhường nào như chính lời day dứt của Mận: “Xa quê rồi mới thấu, cứ nghĩ cuộc đời phải đi thật xa, lang thang nay đây mai đó mới là vui. Đợi đến khi nhận ra thời gian chẳng còn nhiều nữa, cha mẹ già mỏi mắt chờ ta, mới biết đường về nhà đã cách xa vạn dặm”.

Nằm nghe gió thổi sau hè cho tôi tìm về những tháng năm xưa
Nguồn ảnh: Ryan Parker, Unsplash

Giờ đây, đứng trên mảnh đất thời ấu thơ, tôi thấy mênh mang nỗi nhớ. Chúng ta, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ có tuổi. Giữa cuộc sống bộn bề lo toan, nhiều lúc yếu mềm, đứa trẻ ấy muốn được quay ngược thời gian trở về tuổi thơ để neo đậu cảm xúc ở đó, cho phép mình hồn nhiên vô tư lự, chẳng phiền hà điều gì… Tôi thèm trở lại thời thơ bé cùng lũ bạn trong xóm tỉ tê đủ thứ chuyện, chơi nhiều trò chơi hấp dẫn: nhảy dây, trốn tìm, cướp cờ, hô màu,… Quả thật, những thước phim quay chậm trong hồi ức của Dương chạm đến trái tim tôi: “(…) chúng tôi sẽ xây những tòa lâu đài thành quách bằng lá chuối khô, có ông vua đội nón lá và vương quốc là khoảng đất trống trên con đê cuối làng (…). Niềm vui đơn giản ngày ấy khiến cái nắng gay gắt cũng trở nên dịu dàng hơn”.

Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, bọn con nít thông minh hơn lũ trẻ con ngày đó nhưng tôi thấy chúng thật thiệt thòi. Chúng làm gì được trải qua những ngày tháng chơi đùa thỏa thích như tụi tôi? Tôi ôm con trai vào lòng khi nó còn mải mê trên màn hình điện thoại. Tôi định viết cho con về câu chuyện của thời chúng tôi. May mắn thay! Chưa kịp viết thì đã có được những trang sách quý giá của Hải Dương. Tôi tin con sẽ thích và cảm nhận phần nào những gì chúng tôi trải qua.

Nằm nghe gió thổi sau hè” cho tôi được quay về với khung trời kỉ niệm, cho tôi sống lại với những ký ức tươi đẹp ngỡ không bao giờ lấy lại được. Có “bảo bối” này trong tay, tôi có thể khơi gợi lại cho ba má tôi những câu chuyện xa xưa về tháng ngày cơ cực chúng tôi đã phấn đấu như thế nào mới có được ngày hôm nay. Tôi sẽ ôn lại kỉ niệm cùng lũ bạn về một thời chúng tôi đã chơi gì, làm gì, đã lớn lên cùng nhau vui vẻ như thế nào. Và chắc chắn tôi sẽ kể cho con trai những điều tôi chưa kể.

Tác giả bài viết: Thu Nguyễn

Bài viết thuộc bản quyền của tác giả Thu Nguyễn và duongstory.com. Từ năm 2023, Thu Nguyễn hoạt động tích cực trong các cộng đồng viết lách và đạt một số giải thưởng trong các cuộc thi viết.

Trả lời