Những loạt bài viết lách hay mà mình tổng hợp bên dưới đây đều là tác phẩm mình đã xuất bản trên mạng xã hội và nhận được nhiều sự yêu thích. Cùng đọc và rút ra những bài học, thông điệp trong mỗi bài viết nhé.
Tổng hợp những loạt bài hay của mình, bạn có thể đọc theo từng phần:
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 1)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 2)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 3)
Tổng hợp những bài viết lách hay đăng Facebook cá nhân (phần 4)
Bài 10: An phận thủ thường hay nên cầu tiến?
Mình có một người em làm kế toán, cuộc sống gia đình bình thường thôi. Em ấy kể, mỗi lần tan giờ làm việc chỉ muốn về nhà ngay để chơi với các con. Ngày cuối tuần, đồng nghiệp nâng cao chuyên môn bằng cách đăng ký các lớp này lớp kia, học thêm ngoại ngữ, còn em chỉ muốn làm bánh. Nhiều người bảo em không có chí tiến thủ, em cười bảo chỉ hoàn thành tốt công việc ở văn phòng, nhận lương cuối tháng rồi dành thời gian cho cuộc sống gia đình. Với em vậy là hạnh phúc.
Nhưng mình lại quen một người chị làm content. Làm liên tục một năm thì chị cảm thấy công việc cứ theo lối mòn, bản thân ì ạch không thăng tiến, thế là ngoài giờ làm, chị học thêm các kỹ năng khác. Chị đi từ nhân viên content rồi lên Content Leader và giờ là Marketing Leader. Chị còn bảo đang học lên cao nữa, mỗi lần nghe chị kể về mục tiêu của mình, thấy chị vui lắm.
Thật ra xung quanh có rất nhiều người giống chị và em gái trong câu chuyện mà mình vừa kể. Có người lựa chọn đi lên, luôn muốn có sự thăng tiến trong công việc hoặc là được công nhận. Nhưng cũng có người chỉ muốn làm việc, cuối tháng nhận lương mà thôi.
Với mình, không có sự lựa chọn sai hay đúng, bởi vì cuộc đời của mỗi người mỗi khác. Con đường bạn muốn đi chưa chắc người khác có ý định bước vào. Đích bạn muốn đến cũng không phải là cái đích mà người ta hướng tới. Miễn là khi ta lựa chọn một điều gì đó, ta hài lòng với sự lựa chọn đó, ta sống thoải mái, ta thấy hạnh phúc là được rồi.
Bài 11: Hồi còn bé bạn ước mơ gì?

Hồi còn bé mình ước mơ làm siêu nhân giải cứu thế giới, mặc tấm áo choàng đỏ, ở đâu có khó khăn là sẽ bay cái vèo ngay đến đó. Lớn lên lại thấy làm siêu nhân viển vông quá, làm người bình thường có vẻ dễ hơn.
Rồi khi biết điệu một chút, lại muốn làm công chúa. Thế là lấy tấm chăn hình con công quấn quanh người, trên đầu cắm đầy hoa dại, “vi hành” khắp căn nhà ba gian.
Hồi còn bé mình ước mơ có tên trên những tờ báo, thế là mình viết bài cộng tác cho báo chí nhờ chị gửi ở bưu điện trên huyện. Thư gửi đi suốt một năm, không một phản hồi, cũng không có bài báo nào được đăng, sau cùng bỏ cuộc.
Hồi còn bé ước mơ làm phóng viên, vì nghĩ được đi đây đi đó, lại còn thỏa mãn đam mê viết. Thế mà học Báo chí xong thấy nghề này vất vả quá mà sức khỏe không kham nổi, xong chuyển nghề luôn.
Hồi còn bé ước mơ có tên trong mấy sách, chỉ thế thôi là đủ vui ngất rồi. Mấy cuốn vở nháp chi chít chữ, nào là mấy sáng tác vụn vặt, có thơ, truyện ngắn, truyện dài đủ cả. Giờ thì mình cũng là tác giả sách rồi nè.
Giờ ngồi nghĩ lại, hồi bé mơ thật nhiều, có những điều bây giờ thành hiện thực, có những điều xa vời vợi, như làm siêu nhân chẳng hạn. Vậy nên bạn ơi hãy cứ ước mơ đi, vì biết đâu trong ngần ấy ngây ngô vụng dại, sẽ có mộng ước thành hình.
Bài 12: Những thứ muốn làm, đừng nên chần chừ
Mình từng muốn mua một cuốn sách nhưng chần chữ mãi không mua vì sách mới trên kệ nhiều quá, sợ mang về không đọc hết. Đợi đến khi muốn mua thì cuốn sách đó đã bán hết rồi và không tái bản nữa.
Mình từng muốn đổi máy tính mới nhưng lại quyết định không vì máy cũ vẫn còn sử dụng được. Kết quả vừa làm vừa bực vì máy chạy chậm, giật lag quá. Rồi khi chuyển sang máy mới chạy mượt hơn, làm việc hiệu quả hơn, lúc đó mới hối hận vì lẽ ra nên đổi máy từ sớm.
Mình từng muốn viết trên trang cá nhân nhưng chần chừ vì sợ người quen đọc được, thậm chí lúc đăng lên còn để chế độ bạn bè. Cho đến một ngày nhận được phản hồi từ độc giả, bảo là thích những câu chuyện mình kể. Lúc đó thấy bản thân thật ngốc vì để nỗi sợ giam cầm mình, để rồi bỏ lỡ nhiều niềm vui.
Mình từng muốn chụp cảnh đẹp trên đường nhưng lười dừng xe. Để rồi về đến nhà muốn kể cho ai đó nghe phong cảnh đó đẹp như thế nào, lại chẳng có ảnh để mà khoe.
Vô số lần, mình trải qua những tình huống tương tự, lựa chọn giữa cái này hay cái kia, để rồi sau đó thấy tiếc nuối, hối hận, kiểu như sao lúc đó không chọn, không làm nó sớm hơn.
Và mình biết, trong cuộc đời này chúng ta đôi khi sẽ gặp những trường hợp như vậy, luôn có thứ muốn làm nhưng lại phân vân có nên hay không. Nếu bạn cũng có những thứ muốn làm, đừng chần chừ nhé.
Đọc thêm:
7 mẹo giúp bạn viết hiệu quả hơn mỗi ngày
Ứng dụng AI để viết bài nhanh chóng mà vẫn giữ được nét riêng
2 lỗi viết phổ biến nhất mà mình thường gặp khi làm Writing Mentor
Những hành động giúp bạn vượt qua khó khăn khi viết – dành cho người mới
Bài 13: Sống đời bình thường đã là vui lắm rồi

Trong số học viên mình từng hướng dẫn, có một chị học viên vừa viết tốt và vừa tư duy tốt. Thậm chí khi chị đăng bài trên mạng xã hội cũng nhận được phản hồi tích cực với lượt tương tác cao. Chị bày tỏ với mình ước muốn được viết kiếm thêm thu nhập.
Nhưng rồi khi thử sức với dự án đầu tiên, chị đã vỡ mộng khi nhận ra rằng viết kiếm tiền không vui như chị nghĩ, ngược lại khiến chị bị kìm hãm trong một mớ quy tắc. Thế là chị ngừng viết, mặc dù bây giờ thi thoảng chị vẫn viết, nhưng chỉ là viết cho vui mà thôi.
Chuyện của chị làm mình nhớ đến vài năm trước, mình thích thêu tay, cũng tập tành thêu rồi bán nhưng áp lực kinh tế nên dừng.
Nhiều khi mình thấy đúng thật. Để sở thích của mình vẹn nguyên như ban đầu, không dính dáng đến tiền bạc, vậy mà lại vui.
Rất lâu rồi mình có đọc được một câu thế này: “Thực ra cái sở thích của mình cứ bắt nó phải kiếm ra tiền thì nhuộm mùi mệt mỏi lắm, nên thôi giữ lại như một thứ đồ chơi mình thích. Rồi kiếm tiền nuôi nó cũng được. Sống đời bình thường đã là vui lắm rồi.”
Sống đời bình thường đã là vui lắm rồi.
Bài 14: Sống với những người viết bình thường
Ngày mới bắt đầu theo đuổi công việc viết lách tự do, mình từng muốn được kết nối với những người viết thật nổi tiếng, họ có mấy chục ngàn lượt theo dõi, viết mấy cuốn sách, được sống ở một đất nước văn minh tiến bộ. Vì lẽ đó nên mình cũng chạy đua theo, kết bạn, làm quen, giao lưu với nhiều người, mở ra nhiều mối quan hệ nhưng cuối cùng lại khiến bản thân mình lúc nào cũng gồng lên để tương tác, đôi khi thấy lạc lõng ở trong đó, cuối cùng kiệt sức.
Sau này mình mới nhận ra, mình không còn muốn những điều đó nữa, mình chỉ muốn sống với những người viết hết sức bình thường. Họ chưa phải là tác giả cuốn sách nào cả, Facebook họ cũng chỉ là một chiếc avatar hoa lá minh họa, thậm chí chẳng ai biết họ là ai.
Họ có thể viết một bài thật dài chia sẻ về nỗi đau đang gặp phải và đăng dưới một tài khoản ẩn danh.
Họ có thể là những mẹ bỉm sữa, vừa chăm con, vừa làm việc nhà, thi thoảng đọc được một nội dung hay và thấy đồng cảm.
Họ là những bạn sinh viên sống ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, chỉ muốn viết bằng thứ tiếng mẹ đẻ, chẳng cần ai đọc, chỉ cần viết ra thôi đã là tốt rồi.
Họ cũng có thể là sinh viên luôn khao khát được viết tốt hơn, lặng lẽ đăng bài từ ngày này qua tháng nọ.
Bài viết của họ có thể không hay, có thể còn lỗi chính tả, có thể chẳng có lượt tương tác nào Nhưng mình thấy câu chuyện của họ rất chân thành, giản dị và gần gũi biết bao. Chẳng cần hình ảnh xoa hoa bóng bẩy, chẳng cần câu tư mỹ miều trau chuốt, ấy vậy mà đọc thấy rất thực, rất đời.
Mình muốn sống với những người viết bình thường ấy.
Bài 15: Mỗi người là một đóa hoa đợi ngày nở

Có người viết tốt chỉ sau vài tháng, có người lại mất cả năm.
Có người viết được 500 chữ trong vòng 30 phút, trong khi với 30 phút có người lại loay hoay viết tiêu đề và mở bài.
Có người thích viết thương mại, có người chỉ muốn viết nhật ký cho riêng mình.
Có người chọn bắt đầu sự nghiệp viết lách ở gần 30 (như mình), nhưng cũng có người 22 tuổi vừa tốt nghiệp xong đã dự định sẵn con đường viết rồi.
Nếu bạn lo lắng vì sao mình chưa viết tốt, loay hoay mãi mà chưa có khách hàng nào cả, có lẽ là vì nỗ lực của chúng mình mới chỉ là nụ, chưa kịp bung nở thành hoa.
Rất lâu mình có viết một câu thế này, xin gửi tặng bạn: Hoa đào nở vào mùa xuân, bằng lăng nở vào mùa hạ. Chúng ta đều xứng đáng là một bông hoa thật đẹp, chỉ là nở vào thời điểm không giống nhau. Nếu một ngày nào đó bạn thất vọng vì bản thân đã nỗ lực nhiều nhưng chưa nhận được thành quả xứng đáng, tự nhủ rằng mình vẫn là nụ, một ngày đẹp trời sẽ nở rộ và ngát hương.
Bài 16: Yêu đôi bàn tay thô
Hồi còn bé mình rất ngưỡng mộ những cô gái có bàn tay thon dài. Tựa như chị mình, những ngón tay trắng, nom rất duyên.
Mình không có một bàn tay đẹp, ngón tay ngắn và thô. Các khớp ngón tay to ra khiến bàn tay trở nên xấu xí. Lòng bàn tay cũng chẳng mềm mại nữa, nó khô nhám. Chị mình thường hay cười trêu: “Tay mày cứ như đàn ông ấy!”. Mình thấy đúng thật.
Trước kia hay bây giờ mình cũng đều thích đeo nhẫn. Những chiếc nhẫn bằng bạc được thiết kế không đối xứng với những hình thù kỳ lạ thu hút mình hơn cả. Nhưng mình ít khi đeo, trừ khi vào những dịp đặc biệt thích. Vì ngón tay không được thon, các khớp ngón tay to ra bất thường nên có đôi lúc nhẫn đeo vào được song lại không thể tháo ra.
Mình thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đi làm nail, vì bàn tay không xinh, móng tay cũng chẳng đẹp luôn. Hồi còn biết làm điệu thì sơn bóng thôi, lớn lên rồi chẳng nghĩ sẽ sơn hay tô vẽ gì thêm. Nghĩ lại cảm thấy hoa văn xinh đẹp đó chẳng ăn nhập mấy với ngón tay thô của mình.
Thời đi học, mình được đánh giá là có nét chữ đẹp, thậm chí mình còn được gọi lên bảng chép bài mẫu cho các bạn hay viết tập san cho lớp.
Mình từng học thêu tay, thậm chí mình đã bán những món đồ xinh xắn thêu được.
Mình thiết kế lịch và sổ tay viết lách cho cộng đồng Ngày đẹp trời để viết.
Mình viết báo, viết hàng trăm bài viết cho khách hàng, có bài được đánh giá cao nữa.
Mình viết website cá nhân có trăm ngàn lượt xem.
Mình chấp bút cho 5 cuốn sách, biên tập gần 10 cuốn sách cho nhiều tác giả trong vài năm qua.
Mình mải mê theo đuổi những điều chưa có, để rồi khi nhìn lại những gì đã làm được, tự thấy đôi bàn tay mình cũng không xấu xí như mình từng nghĩ.
Bạn rút ra được bài học, thông điệp gì trong mỗi câu chuyện mình kể? Nếu có, thử viết ra vài dòng suy nghĩ của bạn và cùng chia sẻ ở phần bình luận dưới bài viết này nhé. Mong rằng loạt bài viết lách hay được tổng hợp trên duongstory.com sẽ khơi gợi ý tưởng bên trong bạn để bạn cho ra nhiều nội dung sáng tạo, hấp dẫn hơn.